Thuỷ - Chap 8
Ji Yong nặng nề rời khỏi
cung Thái tử, mang theo số tiền vàng mà chính Young Bae cướp từ cha mình. Dù là
thái tử có định trả lại tiền cho cha anh sáng nay đi nữa, nhưng chẳng ai biết
trước được liệu cậu ta có làm thế thật hay không. Xem ra cuộc chiến quyền lực này,
Young Bae ngày càng dùng nhiều thủ đoạn hơn. Không chỉ Seung Hyun hay anh, mà
cha anh cũng đã bị cuốn vào và đứng về phe Thái tử rồi.
“Ji Yong!”
Seung Hyun gọi anh, lần đầu
cậu chủ động gọi anh, mọi khi toàn là Ji Yong đi qua cung của cậu rồi nhòm ngó
vào bên trong, hôm nay anh cứ cắm mặt xuống đất mà đi, chẳng để ý đến xung
quanh.
“Chuyện của cha ngươi sao
rồi?”
Thấy mặt anh xanh đi, cậu
lấy làm khó hiểu: cậu đã đưa tiền cho anh rồi mà?
“Cám ơn ngài, nhờ ngài giúp
mà gia đình thần đã vượt qua ải này…”- giọng anh không còn sức sống
“Vậy ngươi lo gì thế?”
“Tiền của ngài…”
Ji Yong định rút tiền ra
“Tiền đó, cũng không quan
trọng gì!”- cậu gãi gãi đầu nhìn sang nơi khác, bộ mặt có vẻ xấu hổ
Anh lại có cảm giác áy náy
nhiều hơn
“Sao ngài có nhiều tiền
thế?”
“Toàn là đồ được tặng
sinh nhật hàng năm, ta cũng cho người hầu với chuẩn bị phần cho Hana hết rồi, đồ
còn thừa ta để lại, đợi sau này ra khỏi cung thì dùng đến!”
Quả đúng như Thái tử nói…
“Cũng không nhiều gì, cùng
lắm thì đợi năm 16 tuổi thì ta đi, muộn hơn 1 năm để chuẩn bị tiền là được!”
Đối với cậu mọi chuyện thật
đơn giản. Bởi cậu đã quyết tâm rời đi, thì dù có muộn bao lâu đi nữa, cậu cũng
sẽ không ở lại.
“Có thể….”
Ji Yong cũng không biết mình
đang định nói gì nữa, đầu anh như có một mảng sương mù đặc kín bên trong
“Có thể… để ta đi theo được
không?”
Seung Hyun nhìn anh không
chớp mắt, như thể để đọc xem anh thật sự đang có ý gì
“Ngươi nói là không mệt mỏi
đến mức phải rời đi mà?”
“Thần muốn đi cùng người,
chứ không phải bỏ trốn! Nếu người đi thì thần đi, người ở lại thì thần sẽ ở lại!”
Tôi muốn được ở bên cậu,
dù là bất kể đâu.
“Ta nghĩ ta vẫn muốn đi một
mình hơn!”- cậu tránh ánh mắt anh rồi bỏ vào cung của mình.
Vậy là dù tôi có muốn, cậu
cũng không dẫn tôi theo sao?
***
Young Bae không quá ngạc
nhiên khi Ji Yong quay lại phủ của mình sớm như vậy, nhưng anh nghĩ chắc đến sáng
mai Ji Yong mới đến dạy học và nói chuyện với anh
“Trả lại cho ngài!”- Ji Yong
đặt bọc tiền để lên bàn
Young Bae nhìn chỗ tiền,
mỉm cười
“Vậy ngươi quyết định sẽ
giúp ta?”
Nhà Tể tướng giờ chắc chắn
là sẽ theo phe anh rồi!
“Với điều kiện!”- Ji Yong
nói ngay
“Là gì?”
“Nếu thần muốn đi cùng
Seung Hyun, ngài sẽ không cản thần!”
Young Bae đã lường trước
anh sẽ muốn đi cùng Seung Hyun, nên gật đầu
“Tốt nhất là đợi ta yên ổn
trên ngai vàng 1 đến 2 năm thì các ngươi hẵng đi!”
“Tuy nhiên…”- Ji Yong không
biết, nói ra điều này có nên hay không
“Sao?”
“Nếu thần chưa thể đi cùng
Seung Hyun, nếu ngài chưa lên ngôi, nhất định phải giữ cậu ấy lại!”
Người ngồi đối diện anh đã
hơi sững lại, Young Bae không nghĩ, Ji Yong lại lún sâu đến thế, không phải là
muốn ở bên Seung Hyun, mà là muốn giữ cậu lại bên mình thì đúng hơn
“Giữ thằng bé lại sao…”
“Cậu ấy phải ở bên thần!”
Ji Yong dùng ánh mắt quyết
liệt để nhìn Thái tử. Đã nói sẽ phò tá ngài, nhưng đổi lại phải là cậu.
“Được!”- Young Bae thấy
run trong lòng, không biết việc này, anh có tính sai hay không. Đem em trai và
bạn thân ra đặt cược, đổi lấy ngai vàng.
Nhưng Ji Yong cũng đã đến
tuổi lấy vợ, còn Seung Hyun, chưa kể đến khả năng phụ hoàng sẽ chỉ hôn cho nó,
nếu Seung Hyun thích con gái thì sao? Những chuyện này, hẳn là Ji Yong cũng đã
nghĩ đến, nhưng nếu biết mà vẫn dấn thân vào, thì Young Bae cũng chẳng làm gì
được.
Đâm lao thì phải theo lao
– anh thở dài.
***
Ngày đi săn đã đến. Sau 1
ngày trời ròng rã trên xe ngựa, rốt cục đoàn người cũng đã đến nơi. Trời nhá
nhem tối, cung nhân bắt đầu dọn nước cho hoàng thất tắm rửa thay đồ, số khác lại
bắt đầu bày biện yến tiệc.
“Hoàng huynh!”- Tam hoàng
tử đã thay đồ xong, đi sang trại của Seung Hyun
“Ừ?” - cậu lúc này cũng đã
tắm rửa xong rồi, đang nằm đờ người ra vì mệt
“Mệt sao?”- Tam hoàng tử đi
đến ngồi bên giường
“Bụng dạ khó chịu!”
“Nhưng nếu không đến yến
tiệc sẽ không được đâu!”
“Đợi người đến gọi thì ta
đi sau! Hay đệ đi trước đi?”
“Đệ ở đây với huynh!”
Seung Hyun cảm thấy khó xử.
Đứa em trai này bình thường không hay nói chuyện, thỉnh thoảng gặp thì sẽ nói với
nhau vài câu. Không giống như Thái tử thường ghé qua hỏi han. Tam hoàng tử ít
khi đến gặp cậu, nhưng nếu tình cờ gặp trên đường thì sẽ luôn bắt chuyện trước
rồi hỏi nhiều thứ, không như cậu: chỉ định chào qua rồi đi.
Xem ra mình cũng không phải
người anh tốt – Seung Hyun nghĩ.
“Đệ không mệt sao?”
“Hàng ngày đệ tập võ nhiều
hơn huynh, tất nhiên là khoẻ hơn huynh rồi!”- Tam hoàng tử hơi hếch mũi lên
“Ta chẳng thích võ tý nào!”
“Là nam tử hán thì cần giỏi
võ!”
Seung Hyun khẽ cười, chẳng
hiểu sao nghe thật trẻ con. Hai anh em lại bắt đầu rơi vào im lặng vì chẳng biết
nói gì. Nhưng thấy Tam đệ vẫn chưa có ý bỏ đi, cậu bé vẫn ngồi bên giường đung đưa
chân, mắt nhìn xuống đất. Seung Hyun đành hỏi bâng quơ
“Đệ thích màu đỏ nhỉ?”
Tam hoàng tử quay lại nhìn
cậu, rồi lại nhìn xuống quần áo mình
“Mẫu thân chọn cho đệ, nàng
thích màu đỏ, màu sắc rực rỡ nên cũng hay cho đệ mặc màu này!”
“Cũng đúng…”- Seung Hyun
lẩm bẩm –“Mẫu thân ta cũng thích màu xanh!”
Tam hoàng tử còn định nói
gì nữa thì có người đến báo, mời 2 người đến lều giữa ăn uống.
***
Khi thấy Tam hoàng tử đến
cùng với Seung Hyun, cả Ji Yong lẫn Young Bae đều liếc nhìn nhau. Theo như chỗ
ngồi sắp xếp, Tam hoàng tử đến ngồi cạnh Thái tử, còn Seung Hyun ngồi cạnh Ji Yong.
Young Bae vừa nói chuyện
với hoàng thượng và các vị quan, thỉnh thoảng lại liếc sang cậu em trai ngồi cạnh.
Tam hoàng tử, dù cho Quý Phi có chuẩn bị cho cậu ta kỹ thế nào, thì xem chừng
Tam Hoàng tử lại không biết làm sao để mở lời nói chuyện trước và lôi kéo sự chú
ý của phụ hoàng. Thế càng tốt – Young Bae nghĩ, một đứa trẻ 13 tuổi cũng chưa
thể quá lấn át anh được, nhưng đề phòng vẫn hơn.
Tuy nhiên, không phải Tam
hoàng từ không để ý đến chuyện lấy lòng phụ hoàng. Quý Phi đã dạy cậu nên lắng
nghe phụ hoàng và thái tử nói chuyện rồi cố gắng đưa ra ý kiến, hoặc hỏi thêm gì
đó như là để học hỏi cũng được. Để phụ hoàng nhìn đến cậu. Vậy mà giờ mọi thứ mẫu
thân dạy cậu đều quên hết, cậu chỉ đang khó hiểu: sao thái phó của Thái tử - Kwon
Ji Yong, lại có vẻ thân thiết với anh trai cậu - Nhị hoàng tử như vậy?
Đáng ra họ không thân
nhau như thế chứ? Đến mức Ji Yong còn lấy gừng ra khỏi bát Seung Hyun, gắp sang
bát cậu mấy món, rồi lại lấy lại mấy món khác mà cậu không thèm đụng đũa đến.
Xung quanh quan viên thì ăn uống chúc rượu nhau, Thái tử và Tể tướng thì hầu
chuyện hoàng thượng. Còn Tam hoàng tử, thì nhìn Nhị hoàng tử và Ji Yong thân
thiết.
Trông họ thân còn hơn anh
em bình thường nữa, mình cá là kể vả với thái tử thì Seung Hyun cũng không có vẻ
thoải mái như thế! – Tam hoàng tử nghĩ. Và có chút khó chịu ghen tị nhen nhóm
trong lòng cậu. Khiến cậu không thể nghe lời mẹ mà để ý đến phụ hoàng, trong lòng
chỉ tràn ngập câu hỏi: tại sao? Tại sao lại thân với hắn? Không phải huynh đệ
ruột thịt hay ai khác, lại là hắn?
Và Ji Yong để ý hết, anh
luôn thấy có khí lạnh nhìn sang mình từa phía dãy bàn đối diện, và khi thấy ánh
mắt của cậu bé áo đỏ mận kia, anh thấy nó giống hệt ánh mắt của chính mình khi
thấy cậu thân thiết với người khác, khi thấy cậu vẫn gần gũi với tên hầu Dong
Ho hơn anh, khi thấy cậu vui vẻ và nghe lời hết mực Đại thúc gàn dở. Khi nghe cậu
bảo: cậu học võ là vì Đại thúc bảo cậu nên học, anh cũng có cảm giác ghen tị giống
hệt như vậy.
Vậy ra - Ji Yong giả vờ
như không để ý đến Tam hoàng tử, vẫn thỉnh thoảng chuyển đồ ăn cho Seung Hyun –
cậu cũng có hứng thú với Seung Hyun sao….
“Có chuyện gì vậy?”- cậu
để ý thấy thái độ của Ji Yong có vẻ khác đi, động tác anh hơi cứng lại
“Không có gì!”- anh cười
“Ngươi để ý Tam đệ sao?”
“Ngài cũng để ý thấy à?”
“Đệ ấy nhìn cả 2 chúng ta
mà!”- nói vậy nhưng Seung Hyun vẫn ăn đồ của Ji Yong tự nhiên –“Chắc đệ ấy thấy
lạ vì thái phó của thái tử lại thân với ta!”
Nếu chỉ thế thôi thì tốt….
– Ji Yong nghĩ thầm. Nhưng có vẻ như….
***
“Huynh về sớm sao?”- Tam
hoàng tử đuổi theo Seung Hyun khi thấy cậu bỏ về
“Ta vẫn mệt!”- cậu nói
Thấy em trai vẫn định nói
gì đó, nên Seung Hyun lại hỏi
“Sao? Đệ muốn nói gì?”
“Uhm…”- Tam đệ không biết
nói gì, lại bảo –“Mai chắc huynh khoẻ hơn rồi nhỉ?”
“Chắc là thế?”
“Vậy chúng ta cũng cưỡi
ngựa đi?”
Bởi vì cả cậu lẫn Tam đệ
đều nhỏ tuổi nên không đi săn cùng người lớn, chỉ loanh quanh khu đồng cỏ và và
mấy ngọn đồi phía sau. Seung Hyun cũng chẳng nghĩ gì, lập tức đáp
“Được thôi!”
“Vậy mai ta qua gọi
huynh!” – Tam đệ vui vẻ
“Được! Ta về nghỉ trước!”
Đằng nào cũng mất công đi
hơn ngày trời để đến đây, không cưỡi ngựa đi chơi thì thật phí hoài. Seung Hyun
đã lên dự tính như vậy rồi, có người đi cùng cũng tốt. Phía sau 2 cậu bé, Ji Yong
để ý: Seung Hyun nói gì mà Tam hoàng tử lại vui vẻ ra mặt như vậy? Anh thấy hơi
lo. Nhưng họ là anh em mà? Seung Hyun cũng không phải là người Tam hoàng tử muốn
đối phó. Cơ mà anh vẫn hơi lo.
***
Seung Hyun vẫn còn đang
ngủ thì đã nghe tiếng Dong Ho nói ở bên ngoài lều
“Ngài ấy còn đang ngủ!”
“Anh ấy bảo ta đến gọi dậy
mà!”- Tam hoảng tử đang gắt gỏng bên ngoài
“Ngài đợi đi để ta đi gọi
ngài ấy!”
“Ta tự vào gọi cũng được!”
“Để thần vào gọi cho!”
Seung Hyun không nghe rõ
là ai nói, nhưng chỉ thấy không gian tĩnh lặng trở lại, cậu bắt đầu lim dim ngủ
tiếp
“Seung Hyun…”
Cái giọng này… - Seung
Hyun miễn cưỡng mở mắt, đập vào mặt cậu là khuôn mặt dài trắng mịn, đôi mắt màu
nâu ướt đang chăm chú nhìn xuống
“Ngài hẹn Tam hoàng tử đi
chơi hả?”
“Ờm…”- cậu ngáp 1 cái rồi
ngồi dậy
“Sao hắn được vào còn ta
thì không???” – Tam đệ ở ngoài bắt đầu la hét
“Hắn là kẻ dưới, có thể
phục vụ cho Nhị hoàng tử, ngài vào thật sự không tiện!”- Dong Ho vẫn đứng chắn ở
ngoài
“Cho hắn vào đi!”- cậu nói
với Ji Yong trong khi anh đang khoác áo lên cho cậu, rồi cúi xuống xỏ giày
“Sau khi ngài chuẩn bị
xong xuôi đã…. mặt còn chưa rửa, quần áo còn chưa thay!”
“Chậc! Có làm sao đâu!”-
Cậu lười biếng đứng dậy khỏi giường. Nhưng Ji Yong vẫn không nói với Dong Ho để
Tam hoàng tử vào. Anh đi ra chỗ chậu nước, đưa nước cho cậu súc miệng rồi lại đưa
khăn lau mặt.
“Ta tưởng ngươi phải đi
cưỡi ngựa cùng Hoàng huynh?”- cậu cầm lấy khăn rồi lau mặt mình
“Thần xin phép ở lại để
trông coi các vị hoàng tử nhỏ!”- Ji Yong cầm lấy khăn cậu vừa đưa, vò lại một lần
rồi đưa cho Seung Hyun
“Tứ đệ mới 7 tuổi, cần
người trông nom hơn ta đấy!”- cậu vừa nói vừa nhếch mép
“Tí nữa ngài và Tam hoàng
tử định đi đâu?”- Ji Yong cất chậu nước đi rồi ra rương để quần áo, mở ra lấy đồ
cho cậu
“Đi cưỡi ngựa lòng vòng
trên đồi! Ngươi…”- Cậu hơi ấp úng khi thấy Ji Yong bắt đầu chọn đồ.
Dù rằng quần áo của cậu đa
số đều màu xanh biển, xanh da trời. Nhưng Ji Yong vẫn lựa chọn cẩn thận: màu sáng
thì hợp hơn, hoa văn này cũng đẹp hơn…
“Thay đồ!”- Anh đặt quần áo
vừa chọn xong xuống ghế, rồi vươn tay định cởi áo cho cậu
“Không cần!”- cậu giữ đai
lưng lại – “Gọi Dong Ho vào đây!”
“Ta thay cho ngài cũng được
mà?”- giọng anh cố tỏ ra buồn rầu
“Ta muốn Dong Ho!”- cậu
nghiêm mặt lại
Ji Yong không nói thêm,
nhưng ánh mắt anh lạnh đi nhiều
“Trước đây ngài ốm ta cũng
bón cháo cho ngài ăn!”- anh giữ cằm cậu lại, ngón tay cái miết lên môi dưới cậu
–“Sau đó, cũng đã ôm nhau ngủ!”
Bàn tay trên cằm cậu lướt
nhẹ xuống cổ áo
“Giờ chỉ có thay đồ thôi
cũng khó khăn thế à?”
Seung Hyun im lặng nhìn
xuống đất. Đều là đàn ông cả, không phải cậu ngại, nhưng ánh mắt của Ji Yong nhìn
cậu luôn khiến cậu thấy khó xử. Huống hồ giờ còn bảo cậu cởi áo trước mặt anh…
Thấy ngại sao ý.
Ji Yong thở dài bước qua
sau lưng cậu
“Ta đứng phía sau, không
nhìn là được!”
Seung Hyun biết đây là bước
nhượng bộ cuối cùng, cậu cắn môi cởi áo khoác ngoài, rồi đến áo trắng bên trong
ra. Không phải là cậu không thể gọi Dong Ho bên ngoài vào, nhưng cậu không muốn
Ji Yong giận. Mà thật ra hắn đã đang giận rồi, vậy thì đừng để hắn giận thêm nữa.
Đúng lúc Seung Hyun cởi áo trong ra, thì một tiếng hét vang lên thất thanh
“Ta dùng kiếm thì thách
ngươi đỡ đấy!!!!”
Tam hoàng tử bên ngoài đánh
nhau với Dong Ho, đánh không thắng, cậu lôi cả kiếm thật ra đáp trả. Dong Ho
tay không vũ khí, liền nghiêng người tránh mũi kiếm, nào ngờ để Tam hoàng tử mất
đà ngã luôn vào trong lều.
Seung Hyun hốt hoảng còn
chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra, thì đã thấy Ji Yong đang ôm lấy cậu từ phía
sau.
“Ngươi đang làm gì thế?”-
Tam hoàng tử vứt kiếm qua 1 bên, đứng dậy phủi quần áo
“Nhị hoàng tử đang thay đồ,
phiền ngài ra ngoài!”
Seung Hyun thấy mặt mình đang
nóng bừng lên vì xấu hổ. Nhưng cậu còn đang bận xấu hổ chưa biết làm gì thì đã
có người nổi giận rồi.
“Ta…”- Tam hoàng tử vừa mở
lời thì đã bị chặn
“Ngài biết giúp người khác
thay đồ sao?”- Ji Yong nói gay gắt
Cậu chạm nhẹ vào tay anh,
ngươi tức cái gì chứ?- cậu nghĩ
“Đệ ra trước đi, thay đồ
xong ta ra với đệ!”
“Được, đệ đợi huynh bên
ngoài!”
Tam đệ và Ji Yong lườm
nguýt nhau một lúc rồi cậu bé đành đi ra ngoài, tiếp tục lườm Dong Ho.
Ji Yong lúc này mới nhìn
thấy: Seung Hyun thật là gầy. Cả người cậu đều trắng mịn không tì vết y như món
đồ quý hiếm được cất giữ trong phòng bí mật vậy. Mà cậu ăn uống thế nào, vai,
tay lại gầy giơ xương thế này? Khi anh còn mải nhìn ngắm, thì thấy vành tai cậu
đang đỏ lên. Ji Yong lập tức quàng áo trắng mới lên người cậu, giúp cậu mặc đồ.
“Cài này…”- Seung Hyun khó
xử khi anh cứ thế đứng phía sau cậu, buộc dây áo bên hông cậu
“Thần đứng đằng sau buộc
dây tiện hơn!”
Nhưng thực ra, đứng thế này
thì anh được ôm cậu nhiều hơn, cả người cậu coi như ngả về phía anh. Ji Yong cúi
xuống bên thái dương cậu để nhìn dây áo, hơi thở anh phả vào bên mặt cậu, nên
Seung Hyun hơi nhắm mắt lại. Mặt cậu càng đỏ hơn vì ngại ngùng, cho đến khi nó
chuyển từ đỏ sang xanh lại: tay Ji Yong – sau khi thắt xong dây áo, liền cởi dây
đai quần cậu. Thấy Seung Hyun cứng người lại, anh vẫn nói thì thầm vào tai cậu
bằng giọng điệu lả lơi
“Phải thay cả quần ngủ ra
chứ? Để ta giúp!”
….
“Ngươi cút ra ngoài!!!!!!!!”
Tam hoàng tử và Dong Ho đứng
ngoài lều mà giật mình nhìn vào trong: sao vậy chứ?C
Temmmm
ReplyDeleteHay quá ss ơi, cơ mà thương bạn Ji vô đối, lụy đến mức này rồi :'((
luỵ bao nhiêu ghen bấy nhiêu :v
DeleteEm yêu chị và tất cả những câu chuyện chị đã viết <3 Kamsamita ss !!!!
ReplyDeletehí hí cám ơn em ^^
ReplyDelete