Thuỷ- Chap 4
“Bây giờ ngài định hồi
cung ngay sao?”- Ji Yong cười khi nhìn cậu giận dỗi.
Seung Hyun không nói, cứ đi
về phía trước dù cậu cũng không biết nên đi đâu. Vừa ra khỏi cung đã gặp chuyện
rồi, không lẽ giờ về luôn?
“Tiểu mỹ nhân, nếu không
biết nên đi đâu thì ta đưa ngài đến nơi này…”
“Không đi!”
“Ây dà….Nhị hoàng tử!”
Seung Hyun vẫn mặc kệ anh
“Seung Hyun à…”
Cậu dừng lại nhìn anh. Thỉnh
thoảng, khi chỉ có 2 người, khi ở ngoài cung, anh hay gọi cậu là Seung Hyun. 1
năm trước, đó là lần thứ 2 Seung Hyun ra khỏi cung cùng Dong Ho, cậu đã gặp Ji
Yong, anh đã cười tươi rói với cậu
“Seung Hyun à… có phải 4
ngày trước cậu cũng ra khỏi cung không? Lần đó ta thấy cậu trong chợ mà không
chắc, tưởng mình nhìn nhầm, từ đó đến giờ cứ ra đây mãi! Lần này gặp cậu thì đúng
rồi!”
Nhưng Seung Hyun chỉ ngỡ
ngàng nhìn anh, sau đó là lườm anh đến lạnh người, sao anh có thể gọi hẳn tên cậu
thế chứ? Ji Yong biết vậy nên thu nụ cười lại
“Đang ở ngoài cung mà…”
Sau đó, anh không gọi tên
cậu nữa, mà gọi là “tiểu mỹ nhân”. Điều này khiến cậu bắt đầu ghét anh. Từ đó,
lần nào cậu ra khỏi cung cũng gặp Ji Yong, bị anh gọi là tiểu mỹ nhân, rồi lại
Seung Hyun… Ji Yong đã tự làm mất điểm trong mắt Seung Hyun như thế đó.
Nhưng dù có thế, anh vẫn
hay gọi cậu là Seung Hyun hoặc tiểu mỹ nhân, chỉ khi cậu nhất quyết không trả lời
anh, Ji Yong mới miễn cưỡng nói “nhị hoàng tử”. Lần này cũng thế
“Ta đưa người đi xem cảnh
đẹp ở kinh thành!”
Anh nắm tay cậu kéo đi.
Seung Hyun nhìn tay anh nắm lấy tay cậu, rồi nhìn anh từ phía sau.
***
“Chỗ này đây!”
Anh dẫn cậu ra một bờ hồ
rộng lớn, trời mưa nhỏ, xung quanh vẫn vắng vẻ như thế, nhưng phía đằng xa, các
nhà ven hồ đều treo đèn lồng màu đỏ. Giống như ở chợ đêm.
“Bên đó cũng có một khu
chợ!”- Ji Yong nói.
2 người cùng đi dạo ven hồ.
Mùi hoa thoang thoảng bay,
“Chỗ này cũng có mấy hàng
ăn, nhưng trời mưa thế này ít khách, chỉ còn một ít hàng mở thôi!”
Seung Hyun im lặng nhìn cảnh
vật xung quanh, đâu đó vang lên tiếng nói ở quán ăn. Ji Yong nắm tay cậu, lững
thững dẫn cậu đi
“Ngài có bao giờ đi một mình
giữa đường phố vắng người không?”
“Trước khi mấy tên trấn lột
kia tới thì ta đang ở một mình đó!”
“Vậy à?”- Ji Yong nói nhỏ
-“Vậy là lần đầu tiên à?”
Giọng anh nhỏ như sợ làm
kinh động đến không gian tĩnh mịch này. Thỉnh thoảng có giọt nước rơi xuống sàn
gạch nhà nào đó, vang lên tí tách
“Ngươi hay đi một mình buổi
đêm sao?”
Lần đầu tiên cậu chủ động
hỏi anh, Ji Yong khẽ nắm tay cậu chặt hơn
“Có nhiều lúc, ta cũng muốn
được thoải mái không phải suy nghĩ gì!”
Seung Hyun chợt nghĩ đến,
Ji Yong là con trai độc nhất của tể tướng, hẳn là kì vọng đặt vào anh cũng nhiều.
“Ngươi mệt mỏi sao?”
Ánh mắt trong suốt đó đang
ngẩng lên nhìn anh chăm chú, Ji Yong không biết đươc trong đó có bao nhiêu phần
là quan tâm, bao nhiêu là lo lắng, hay chỉ là tò mò? Chắc không có thương hại đâu
nhỉ?
“Cũng có lúc thần mệt mỏi!”-
anh lúc lắc bàn tay cậu –“Ngài cũng mệt mỏi nên muốn ra khỏi kinh thành?”
Cậu suy nghĩ thật kĩ câu
hỏi của anh
“Ta không nghĩ là mình mệt
mỏi!”- cậu đăm chiêu –“Ta chỉ nghe là: bên ngoài kinh thành rất đẹp! Có rất nhiều
nơi để đi! Nếu ta có thể ngắm những cảnh đẹp đó thì thật tốt!”
Ji Yong khẽ mỉm cười, lý
do thật đơn giản, có lẽ đó cũng là lý do Đại thúc gàn dở nhận cậu làm học trò
“Ngươi có muốn rời khỏi
kinh thành không?”
Vì mệt mỏi sao?
“Thần không thể rời đi được!”
Vì anh là con một mà.
“Nhưng ta hỏi là ngươi có
muốn không?”
Muốn hay không sao?
“Thần không ghét làm
quan!”- anh cười với Seung Hyun –“chỉ là đôi lúc hơi mệt mỏi thôi! Nhưng không
đến mức phải bỏ đi đâu!”
“À…”- cậu khẽ nói
“Đến rồi!”
Hai người dừng lại trước
một cổng gỗ nhỏ đang treo đèn lồng màu vàng
“Vào thôi!”- anh đẩy cửa
nắm tay cậu kéo vào
“Thần vẫn hay ăn ở đây!”
Một phụ nữ trung niên bước
vội ra, đang định chào anh thì khựng lại khi nhìn thấy Seung Hyun
“Cho ta 2 bát mì nóng nhé!”
Người phụ nữ gật đầu rồi
quay vào nhà bếp, anh nắm tay cậu vào một phòng nhỏ gần đó, một người đàn ông đi
theo sau 2 người, mang vào một cái lư đồng sưởi ấm rồi lui ra. Ji Yong buông tay
Seung Hyun, đi mở cửa sổ rồi cởi áo khoác ngoài, treo lên giá hong khô gần lư đồng.
Seung Hyun ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ. Bên ngoài là một vườn đào, nhưng trời tối
quá, cậu chỉ nhìn thấy ánh đèn từ đằng xa, đủ để nhận biết là vườn đào.
“Khi trăng lên thì ngắm
mai ở đây là tuyệt đẹp!”- Ji Yong ngồi xuống đối diện cậu.
Seung Hyun giờ mới nhìn lại
căn phòng. Căn phòng được phủ kín tường bằng các giá sách, có cả ống bút lông để
vẽ hoặc viết chữ, cùng với 4 5 cuộn giấy trắng. Một bức tranh treo sau lưng Ji
Yong vẽ một cây đào đang rụng cánh hoa.
“Có đẹp không?”- anh cười
với cậu
“Vẽ ở vườn đào này sao?”
“Đúng vậy, giờ cũng sắp đến
mùa hoa tàn rồi! Khi nào trời trở lạnh hoa tàn, ta sẽ dẫn ngài đến xem!”
Seung Hyun mở mồm ra đang
định nói, thì người phụ nữ đang mang mì vào. Bát mì nóng hổi thơm phức, có cả
thịt và trứng gà. Seung Hyun nuốt nước bot cái ực rồi cầm đũa ăn. Ji Yong gắp
thêm thịt cho cậu
“Có thích trứng không?”
Cậu phùng một bên má, lắc
đầu.
“Mỳ này ngon đấy!”- cậu nói
–“Ngươi hay ăn ở đây sao?”
“Ta ăn ở đây từ bé rồi!”-
khoé miệng anh nhếch lên
“Họ chỉ nấu mỳ thôi à?”
“Còn nhiều món lắm! Nhưng
tối muộn thì bán mỳ thôi!”
Seung Hyun gật gật đầu. Cậu
ăn xong mỳ còn uống thêm nửa bát nước. Người phụ nữ lại đưa lên nước tráng miệng
rồi dọn đồ.
“Thảo quả đó, uống vào sẽ
không mất ngủ!”- Ji Yong nói.
Seung Hyun uống nước chậm
rãi, rồi lại tựa đầu bên bậc cửa, nhìn ra ngoài vườn cây. Ji Yong cũng không nói
gì, chỉ nhìn cậu, rồi cũng nhìn ra bên ngoài.
“Hôm nào ngài hãy ra ngoài
vào buổi sáng đi, hoặc chiều cũng được! Ta sẽ dẫn ngài xem vườn hoa!”
Cậu không đáp, nhưng anh
vẫn nghe thấy tiếng “ừm” thật khẽ. Mưa bắt đầu nặng hạt, cậu phải về nhà. Ji Yong
cũng gọi xe ngựa đưa cậu về. Giống lần trước, Seung Hyun lại dựa vào vai anh mà
ngủ gật. Nhưng hôm nay không có Dong Ho vô duyên gọi cậu dậy nữa. Ji Yong cõng
cậu sau lưng, tay cầm ô đưa cậu về.
“Trời ơi!!!”- Dong Ho vừa
thấy bóng người thì chạy ra, Ji Yong lập tức chặn họng hắn
“Ngài ấy đang ngủ!”- Ji Yong
nói nhỏ.
Dong Ho muốn khóc luôn khi
thấy cậu vẫn bình an vô sự. Cậu mà có làm sao, hắn chết chắc. Ji Yong vừa đặt cậu
xuống giường, Seung Hyun đã mắt nhắm mắt mở ngồi dậy
“Ngài tỉnh rồi à?”- anh
ngồi xuống nhìn cậu
“Giọng Dong Ho to quá…”-
cậu ngáp –“Ta phải đi tắm đã!”
“Vậy thần về trước!”- anh
đứng lên
“Bảo Dong Ho trả tiền mỳ
cho ngươi!”
“Không cần, coi như là thần
mời!”
“Cầm ô mà về đi!”- cậu nói
–“Lần sau trời mưa thì nhớ mang ô đi!”
Ji Yong cứ đứng im nhìn cậu
trân trân, đến khi cậu ngáp thêm cái nữa
“Sao ngài không che ô cho
thần?”
“Vì ta không thích đi
chung ô!”
Ji Yong cũng quay ra cửa
“Vậy thì thần cũng không
cần ô đâu! Hoặc là đi chung ô, hoặc là ướt!”- nói rồi anh quay lại nhìn cậu
–“Ngủ ngon!”
Hình như là… nụ cười của
hắn có chút lạnh lạnh… Seung Hyun nghĩ.
***
Từ sau khi để Seung Hyun
tự trốn đi chơi, Dong Ho không rời cậu nửa bước, đến mức cậu cảm thấy phát bực.
Nhưng thấy hắn bám riết như thế, cậu cũng không còn cách nào khác, đòi đi chơi
buổi chiều.
Buổi chiều, đường phố cũng
tấp nập nhưng không có được cái “ánh sáng” như buổi tối mà cậu thích. Seung
Hyun nhớ lại đường đi mà lần trước Ji Yong dẫn cậu đi. Ra khỏi chợ, đi về phía
sông, rồi dọc theo con sông một đoạn
“Ngài đi đâu vậy?”- Dong
Ho hỏi khi thấy cậu bắt đầu đi sang một con đường lạ hoắc
“Đến một quán ăn!”
Sau khi đến trước cánh cổng
gỗ nhỏ đó, Seung Hyun đang tính bước vào thì Dong Ho chặn cậu lại
“Nhị hoàng tử, ngài đang định
vào đâu thế chứ?”
“Quán ăn mà ta nói là đây
này!”- cậu đáp.
“Nhưng mà…”- Dong Ho khó
xử nhìn cánh cổng đang đóng im lìm –“Đây không phải là cửa sau dinh thự của tể
tướng sao?”
Đầu Seung Hyun như bị sét
đánh cái “uỳnh”. Nhà của Ji Yong sao? “Nơi đẹp nhất của kinh thành mà ta chưa từng
đến…”- cậu nghĩ, hắn lừa cậu!!! Phải rồi, làm gì có hàng quán nào đóng cửa vào
ban ngày? Lại còn không có biển hàng nữa.
Seung Hyun tức giận bỏ về,
trên suốt đường đi không hé lời. Dong Ho tuy cảm thấy lo lắng, nhưng không thể
không hỏi
“Sao ngài lại đến nhà tể
tướng mà bảo đó là hàng ăn?”
Seung Hyun quắc mắt nhìn
cậu, Dong Ho biết điều lập tức im lặng.
Mấy ngày sau đó, Ji Yong
không hề gặp cậu ở chợ. Anh bắt đầu thường xuyên “đi dạo” trước cửa nam cung để
bặp cậu. Nhưng mỗi khi thấy anh, Seung Hyun chỉ đi thật nhanh về cung rồi ở lì
trong đó. Ji Yong thậm chí còn mặt dày đánh bạo vào hỏi chuyện nhưng bị Dong Ho
đuổi ra.
“Ngài ấy không muốn nhìn
thấy ngươi, không muốn nói chuyện với ngươi! Về đi!”
“Có chuyện gì vậy?”- anh
lo lắng
“Ta bảo: làm sao mà ngài ấy
lại bảo nhà ngươi là quán ăn vậy?”- Dong Ho khẽ hỏi anh
Ji Yong giật mình đánh thót,
cậu biết sao?
“Ngài ấy…?”
“Một buổi chiều ngài ấy bảo
muốn đến quán ăn, nhưng đó lại là nhà ngươi, sau khi ta cản ngài ấy thì ngài ấy
đã giận giữ như thế đấy!”- Dong Ho thở dài –“Ta xin ngươi, ngài ấy đã bình thường
rồi, nhưng cứ nhìn thấy ngươi là nổi quạu! Mau về đi!”
Giờ đến cả lời giải thích
cậu cũng không thèm nghe anh nói, xin lỗi lại càng không. Ji Yong nhìn về phía
phòng cậu rồi mím môi bỏ đi. Từ đó anh cũng không đến tìm cậu nữa.
***
Để tránh mặt Ji Yong, cậu
cũng không ra ngoài cung chơi nữa. Suốt một tháng cả 2 không gặp nhau. Cuối cùng
Seung Hyun quên bẵng đi là cậu đang giận dỗi “ai đó”, chỉ là chợt nhớ ra: đã lâu
rồi chưa về thăm nhà ông ngoại. Cậu với Dong Ho liền đến thăm ông. Từ đó, cậu lại
bắt đầu ra khỏi cung.
Một ngày, trời trở gió lạnh,
Seung Hyun lại ngồi bên thành cầu đá, đợi Dong Ho đi mua sữa ngô nóng và xiên kẹo
dâu về cho mình.
Có ai mà ngờ trời lại lạnh
nhanh như vậy!- cậu nghĩ, 2 tay ôm lấy mình- Đáng ra phải mang theo áo khoác.
“Nếu lạnh thì không nên
ngồi trên cầu!”
Seung Hyun quay lại nhìn:
con người suốt 1 tháng nay cậu không hề nhìn thấy, giờ gặp rồi thì mọi chuyện
“quá khứ” lại đổ về. Seung Hyun đứng dậy khỏi thành cầu bỏ đi.
“Đã một tháng rồi, ngài cũng
đừng giận lâu thế chứ?”- anh ôm cậu từ phía sau, nhấc cả người cậu lên khỏi mặt
đất. Seung Hyun giãy giụa đẩy anh ra
“Thả ta xuống!!!”- cậu quát.
Người đi đường nhìn cả 2:
đều ăn mặc đẹp như nhau, mà chàng trai lớn tuổi còn có vẻ mặt hiền dịu tình cảm
nữa, chắc là huynh đệ cãi nhau thôi. Tiểu đệ còn nhỏ đã cứng đầu rồi, còn không
nói lễ phép! Thế là chẳng ai giúp cậu cả.
“Ta đã bảo là không muốn
đến nhà ngươi rồi! Còn lừa ta đến!”
“Ngài ăn mỳ rất ngon miệng
đấy thôi?”
“Nếu biết là đồ nhà ngươi
làm thì đã không ăn!”
“Đồ ngon mà? Vườn hoa cũng
đẹp nữa!”
Seung Hyun xịu xuống, không
nói gì nhưng vẫn cau có vùng vẫy. Bị nhấc lên như một đứa trẻ thế này… thật là
mất mặt!
“Đúng rồi! Hôm nay trời lạnh,
cũng đến mùa hoa rụng rồi đó!”- Ji Yong cười toe toét rồi nửa ôm nửa nhấc lôi cậu
về nhà
“Không quan tâm!”- cậu nói
–“Buông ta ra!”
“Vừa hay hôm nay có trăng
nữa! Sẽ rất đẹp!”
Seung Hyun vẫn kháng cự
như con mèo nhỏ. Đến khi Ji Yong đưa cậu vào trong vườn, cậu mới kinh ngạc mà dừng
lại. Dưới ánh trăng, 5 cây đào được trồng theo hình bán nguyệt của sân, đang rụng
hoa. Những cánh hoa đào vương đầy trên mặt đất. Một cơn gió nhẹ thổi qua, những
làn hoa nhẹ nhàng bay lên không trung, chao lượn trong không khí rồi mới từ từ
buông xuống.
Ji Yong đặt cậu xuống đất,
Seung Hyun vô thức nhìn theo những cánh hoa, rồi lại nhìn cây, rồi nhìn xuống đất.
Bất cứ nơi đâu có cánh hoa, cậu đều muốn thu lại trong đầu. Miệng cậu khẽ há mỉm
cười, ánh mắt long lanh nhìn những cánh hoa trên cao, rồi bắt đầu giơ tay ra bắt
lấy.
Anh nhìn cậu bé giữa vườn
hoa dưới ánh trăng… Phải hoạ lại cảnh này một bức mới được.
Seung Hyun thích thú xoay
tròn trong gió, đùa giỡn với cánh hoa, rồi cậu nhìn thấy anh. Ji Yong nghĩ cậu
sẽ nổi giận trở lại. Nhưng cậu chỉ nhìn anh, bằng ánh nhìn khác. Không phải kiểu
thích thú, cậu không cười, chỉ ngây ra nhìn anh chằm chằm.
Một mỹ thiếu niên đang đứng
dưới cây hoa đào, mỉm cười với cậu, gió thổi cánh hoa rơi trước mặt anh. Khi Ji
Yong ngắm cậu, cậu cũng đang ngắm anh như vậy.
Ji Yong lớn hơn cậu 5 tuổi,
giờ anh đang 17 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất. Thấy Seung Hyun cứ ngây ra, anh liền
tiến đến chỗ cậu.
“Có đẹp không?”- anh mỉm
cười
Cậu quay mặt nhìn lên những
tán cây vẫn rợp sắc hồng
“Đẹp lắm!”
“Vừa ngắm ta sao?”
Seung Huyn bối rối nhìn đi
nơi khác, Ji Yong vẫn trêu
“Vậy có đẹp không?”
Seung Hyun nhớ lại hình ảnh
anh đứng dưới ánh trăng và cánh hoa, mỉm cười với cậu. Cậu quay sang nhìn thẳng
vào mắt anh
“Đẹp!”
Ji Yong bất ngờ trước câu
trả lời thẳng thắn như vậy, liền cười cho đỡ ngượng.
“Vậy sao? Hahaha… Vậy có
phải ta nên đứng lại đằng xa cho ngài ngắm thêm không?”
Trái với Ji Yong nghĩ, cậu
không hề lườm anh như mọi khi, mà chỉ mỉm cười
“Ừ!”
“Muốn ngắm ta thêm sao?”-
anh không trêu cậu nữa, tim đập thình thịch mà hỏi cậu. Phải chăng Seung Hyun cũng
thích mình rồi? Tuy không phải “kiểu đó”, nhưng cũng là “thích” rồi?
“Ừ!”- cậu đáp, ánh mắt bình
thản nhìn anh
“Khi nhìn ngươi dưới
khung cảnh này, thật sự rất đẹp! Rồi ta bỗng nhiên thấy buồn… Ta nghĩ… sau này
rời khỏi kinh thành, ta sẽ nhớ đến cảnh này!”
Nụ cười trên môi Ji Yong
tắt ngúm, nhưng Seung Hyun không nhìn thấy, vì cậu lại quay sang nhìn lên hàng
cây mà nói:
“Vậy nên ta sẽ nghe lời
ngươi: ngắm thêm thật nhiều là được!”
Ji Yong cũng nhìn ngắm cậu
bé của anh, nhưng sao anh không thể thấy hạnh phúc như lúc nãy nữa, mà chỉ thấy
đau lòng.
Thích đc khen =)))
ReplyDeletegiờ em mới cmt cho ss được ;__; cả tuần rồi em bị bệnh, đến h mới ngoi lên đọc truyện của ss ;__;
ReplyDeleteai da em bị bệnh thì giờ ss cũng bệnh này :'( Đau bụng chết được, còn mưa với gió nữa :'(
Deletecàng ngày bé Seung Hyun càng dụ người thương Ji Yong quá toàn phải lẽo đẽo đi theo :'( Yêu thương nhau sớm nha. Truyện ngày càng đáng yêu dễ sợ ngọt đến tận tuỷ luôn ss ạ :'(
ReplyDeletethanks em nha, hôm qua đinh viết tiếp mà nhà mất net... =.="
Delete