Thủy - Chap 15
15.
Seung Hyun để Ji Yong ôm
mình trên xe ngựa, vẫn như cũ, cậu nhìn ra ngoài xem quang cảnh đường đi. Nhưng
trong đầu cậu thì chỉ tập trung vào chuyện sáng nay. Ji Yong giận khi có kẻ
khác đụng vào cậu. Thật ra anh ta giận tất cả. Cậu đánh cờ với người khác, nói
chuyện với người khác, đụng chạm với người khác… chỉ thế thôi cũng đủ cho anh nổi
giận rồi. Thế nhưng bản thân anh ta cũng đi uống rượu bên ngoài đấy thôi? Sao
anh ta có thể cấm đoán cậu trong khi bản thân thì vui vẻ bên ngoài?
Cho đến khi xe ngựa dừng ở
thương hội của chú cậu, Ji Yong vẫn dẩu mỏ giả vờ giận dỗi, nắm tay đỡ cậu xuống
xe ngựa. Anh nào biết rằng chính Seung Hyun mới đang nổi sóng bên trong.
Người ta bảo, lứa tuổi 15
16 là lứa tuổi nổi loạn. Và cậu mà đã nổi loạn, thì phải làm sao để anh tức
điên mới thôi. Ji Yong bắt đầu tìm hiểu xem, học viện cho các nho sinh ở đâu, bắt
đầu sáng mai anh và cậu sẽ đến xem. Nhưng Seung Hyun thì ngược lại, cậu hỏi xem
tửu lầu nổi nhất trong vùng ở đâu.
“Cậu đi đâu vậy?”- anh hỏi
khi thấy Seung Hyun ăn mặc chải chuốt chuẩn bị ra ngoài
“Đi dạo thôi!”
“Sao không đợi tôi về rồi
cùng đi?”- anh vừa đi hỏi học viện bên ngoài về -“Còn chưa ăn tối nữa mà?”
“Khỏi, ta sẽ ăn ở ngoài!”
Ji Yong giữ tay cậu lại
khi thấy cậu đội mũ bước ra
“Có chuyện gì sao? Thái độ
của cậu là lạ?”
Rõ ràng sáng nay anh mới
là người cáu giận mà? Sao chỉ sau chuyến đi thôi đã thay đổi rồi?
“Chả có gì hết!”- cậu gạt
tay anh ra –“Suốt ngày dính lấy ngươi, ta chán rồi! Để ta đi 1 mình mấy bữa
đi!”
Bụng anh như vừa có ai thụi
một quả, cả người cứ thế lạnh đi. Nhưng Ji Yong chẳng thể làm gì khác ngoài đứng
nhìn cậu bỏ ra ngoài.
Seung Hyun hả hê bước ra
ngoài, bảo ông đánh xe:
“Nếu hắn hỏi thì cứ bảo
ta ở kỹ viện!”
“Không phải là nên giấu cậu
ấy sao?”- ông bác hỏi lại
“Ta cố tình chọc tức hắn
mà! Hắn không đến thì còn gì vui nữa!”
Ông bác vừa cười vừa lắc
đầu. Ông là người đánh xe của phủ tể tướng, thiếu gia nhà ông ít khi tức, mà tức
lên thì kinh khủng lắm đấy.
***
“Thiếu gia, ngài đến đây
sao lại chẳng vui vẻ gì thế?”- một cô em vừa trẻ vừa đẫy đà ngồi cạnh cậu. Xung
quanh phòng còn có tiếng cười nói, tiếng đàn hát từ các gian phòng khác vọng
sang nữa.
Seung Hyun bỗng nghĩ, thật
tình là chán chết. Sao đi uống rượu lại chả vui gì thế này? Có lẽ nếu Ji Yong
mà đến đây thì vui lắm, anh ta hẳn có kinh nghiệm ăn chơi hơn cậu mà. Hoặc do tối
qua hắn uống rượu với đàn ông nên đương nhiên sẽ vui hơn cậu ngồi đây. Thế là
thay vì trả đũa Ji Yong, cậu lại càng tự chuốc bực vào người.
“Ta chỉ… thấy bực mình!”-
cậu uống thêm ngụm rượu
“Ngài cãi nhau với ý
trung nhân?”- cô gái rót thêm rượu cho cậu
Seung Hyun gật đầu
“Nàng ta làm gì sai sao?”
Ha…- Seung Hyun bật cười,
Cô gái không hiểu gì, lại hỏi tiếp
“Nàng ấy cãi lời ngài?”
“Hắn… nàng ta đi uống rượu
với kẻ khác!”- cậu bắt đầu kể
“Uống rượu…”- cô gái giật
mình –“Nàng ta… cũng giống thiếp sao?”
Cô hiểu lầm rằng Seung
Hyun đi thích một ca kỹ khác
“Không phải… nàng ta là
tiểu thư… Vốn là đính hôn với ta rồi, lại đi uống rượu với kẻ bằng hữu khác!”
Mà cái kẻ bằng hữu đó còn
sờ soạng ta nữa – cậu vừa nghĩ vừa cắn miếng thịt gà. Cô gái mỉm cười:
“Nếu ngài ghen thì cứ nói
thẳng ra là được! Ngài có quyền mà!”
Quyền… có quyền sao?
“Ta không muốn coi mình
là chủ hắn!”
Cậu chưa từng nghĩ sẽ
dùng thân phận hoàng tử với Ji Yong khi ra khỏi kinh thành.
“Chủ tử gì chứ? Nàng ta
đã đính hôn với ngài, là người của ngài rồi! Ngài có quyền nói nàng ta không được
ra ngoài với người khác!”
Seung Hyun im lặng 1
chút, rồi giọng cậu nhỏ đi
“Nhưng mà…ta không muốn…không
muốn để hắn biết là ta ghen!”
Ôi trời – cô gái nghĩ thầm,
không muốn người ta biết mình ghen, nhưng muốn người ta phải tự biết thân biết
phận thủ tiết ở nhà sao?
“Vậy thì ngài cưới nàng
ta đi! Xuất giá rồi sẽ không còn được tự do nữa! Ngài cũng không phải lo!”
Đúng rồi, Seung Hyun lại
cảm thấy có thêm cục đá tảng nặng trĩu đè lên ngực. Cậu sẽ không thể thành thân
với Ji Yong được, cả đời sẽ không được biết thế nào là thành thân.
“Ta chưa đủ tuổi!”- cậu
nói bâng quơ
“Em hiểu rồi!”- cô gái rót
thêm rượu –“Ngài chưa thể cưới nàng ấy, lại không muốn để lộ ra là đang ghen,
nên mới đến đây để nàng ấy ghen lại chứ gì?”
“Đúng rồi đó!”- cậu vuốt
tóc cô gái –“Hừ, hắn nói ta không được đi với người khác, nhưng bản thân hắn
thì sao?”
“Bản thân ta thì sao?”
Ji Yong đi ở ngoài vào, mặt
anh đen đến mức ngay cả cậu đang ngà ngà say cũng thấy lạnh người.
“Ra ngoài đi!”- cậu nói với
mấy người trong phòng.
Ji Yong khó chịu ngồi
khoanh tay trước mặt cậu
“Tôi đã nói là không được
để ai chạm vào còn gì?”
“Ta đâu có để ai chạm
vào?”
Rõ ràng cô gái kia ngồi đối
diện cậu – ngay chỗ của anh đấy thôi?
“Sao cậu lại đến đây uống
rượu?”
Anh không hiểu, sao bỗng
dưng cậu lại bỏ anh mà đến lầu xanh, trong khi rõ ràng sáng nay đã làm hòa với
nhau rồi? Nhưng Seung Hyun chẳng nói gì thêm cả, cậu chỉ uống rượu. Ji Yong lờ
mờ đoán ra
“Cậu khó chịu vì tôi đi uống
với người khác?”
Seung Hyun vẫn không nói
gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời tiết càng lúc càng lạnh. Cậu bỏ đi vào cuối
thu, tới giờ cũng sắp đến sinh nhật cậu rồi. Chắc chỉ vài ngày nữa là có tuyết.
Ji Yong bắt đầu sán lại gần cậu
“Sao? Khó chịu vì chuyện
tối qua? Cậu ghen hả?”
Anh vui mừng ra mặt, tay
bắt đầu đặt lên vai cậu
“Ghen sao? Cậu ghen hả?
Chỉ là ra ngoài uống tí rượu thôi, đâu có gì khác đâu?”
“Thì ta đây cũng chỉ ra
ngoài uống tí rượu thôi?”
Như thế này đâu có tính
chứ? – Ji Yong bĩu môi
“Tôi đi điều tra tên nho
sinh kia, cậu thì điều tra cái gì? Đừng có giận lẫy nữa!”
Cậu chẳng thèm nghe anh,
hừ một tiếng rồi nằm hằn ra bàn, nhìn ra mặt hồ lộng gió.
“Đi về thôi, trời lạnh rồi!”-
anh ôm cậu từ phía sau
“Nếu ngươi không muốn người
khác động vào ta, thì cũng đừng để ai động vào ngươi!”- cậu nói với anh –“Và nếu
ngươi đi uống rượu bên ngoài, thì cũng đừng cấm ta không được đi!”
Ji Yong nhìn cậu, mặt cậu
hơi hồng hồng do rượu, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo. Rõ ràng là vừa ghen còn
vừa chiếm hữu nữa. Khác với anh. Nếu anh ghen, sẽ lập tức giữ chặt không buông.
Nhưng nếu cậu ghen, thì lại lập tức buông bỏ, làm lại y hệt như đối phương đối
xử với mình.
“Khó chịu lắm hả?”- anh
cúi xuống –“Bị bỏ lại trong phòng 1 mình, không được đưa đi theo! Rất khó chịu
đúng không?”
Anh ngồi một lúc thôi đã
nóng ruột rồi, nữa là đương kim nhị hoàng tử, cả đời chả chịu thua ai, nhưng lại
nhường anh chứ?
Seung Hyun cụp mắt xuống,
để anh ôm vào lòng. Dù cậu không nói gì, dù luôn tỏ ra không quan tâm, những thật
ra là khó chịu điên lên được.
***
Đáng ra 2 người sẽ đến một
học viện của vùng để tìm người, nhưng trên đường đi, cậu lại nhìn thấy một ngôi
chùa trên núi. Vậy là cả 2 lại xuống xe, leo từng bậc thang bằng đá lên chùa
chơi.
Trời thì lạnh, càng lên
núi lại càng nhiều hơi sương. Cây cỏ ẩm ướt giỏ nước xuống đất. Ji Yong khoác
thêm áo khoác cho cậu rồi cả 2 cùng đi.
“Không thể để tìm người
xong rồi đi chơi sao?”- anh vừa thở vừa hỏi
“Chúng ta vốn dĩ là đi
chơi, tìm người chỉ là phụ thôi!”- cậu vừa đi vừa ngắm nghía những bậc thang đá
khắc hình búp sen.
“Tình hình hiện nay của
Tam hoàng tử thế nào rồi?”
“Ngươi hỏi ta làm gì,
ngươi cũng có nguồn tin mà!”
Hai người đi qua một cây
cầu đá, chân cầu được uốn cong hình bán nguyệt xinh xắn, bên dưới là dòng suối
đang róc rách chảy, ngay gần đó là một hiên nghỉ chân mái ngói đen, cột gỗ đỏ
được các sư chùa dựng lên cho khách bộ hành. Mái hiên và cả cây cối như hòa lẫn
vào màn sương, còn Seung Hyun thì cứ nhìn khung cảnh đằng xa đó.
Ji Yong mím môi, người
đánh xe đi cùng cả 2 vừa là vệ sỹ, vừa là người thu thập tin tức cho anh và bố
anh. Seung Hyun đã đoán ra từ lâu.
“Đúng như chúng ta dự
tính, Tam hoàng tử được Hoàng thượng gọi đến thư phòng nhiều hơn! Quý phi không
bị giam mà chỉ bị đưa vào lãnh cung! Bộ Hộ trừ việc bị xử đúng tội ra, cũng
không bị xử nặng hơn gì! Quý phi còn mấy người anh em họ và cha nàng ta nữa!
Tam hoàng tử không quá thiệt hại!”
Seung Hyun chỉ ừm một tiếng.
Nếu Thái tử bắt đầu phải suy nghĩ lấy lòng phụ hoàng, không được gây sự với Tam
hoàng tử thì cậu và Ji Yong sẽ rảnh tay đi chơi hơn.
Ji Yong đã đi lên bên cạnh
cậu từ bao giờ, nắm tay cậu, cả hai cùng bước những bậc đá cuối cùng lên chùa.
Khác với tưởng tượng của
cậu, chùa to hơn cậu nghĩ, có 2 gian thờ. Một gian thờ nhỏ bên ngoài nghi ngút
hương khói do khách hành hương và người dân đến thờ phụng. Một gian thờ to bên
trong để tất cả phật tử tụng kinh và nghe giảng pháp.
Xây xung quanh khu đất
chùa chính là các dãy nhà để ngủ nghỉ. Sau chùa có một khoảng sân rộng lớn để tập
võ. Khi 2 người đến, các phật tử đang ngồi tụng kinh. Một vài người đi lấy nước
về lau dọn, số khác lại ra sân tưới rau.
“Chùa này lớn thật, cũng
rất đông phật tử!” – cậu nói khẽ
“Phía trên dốc trên còn
có một hiên nghỉ và thờ phật Quan Âm, chúng ta lên đó đi?”- anh chỉ
Lên trên hiên nghỉ, Seung
Hyun nhìn xuống toàn cảnh phía dưới: không chỉ ngôi chùa rộng lớn thanh bình,
còn có cả những ngôi nhà mái ngói gạch đen, mái rơm rạ màu vàng lẫn vào nhau,
con sông chảy yên bình xuyên qua thị trấn.
“Ji Yong này, sau này tìm
một thị trấn ở trên núi cao như thế này nhé!”
Sau này, hãy cùng sống ở
nơi yên bình thế này nhé.
“Kể cả không có thị trấn,
chúng ta tự xây nhà ở là được mà!”
“Thế thì tịch mịch lắm!”
“Có ta rồi còn lo tịch mịch
sao?”- anh chạm nhẹ vào những ngón tay cậu, những ngón tay búp măng nắm lấy tay
anh
“Vẫn là nên ở nơi có đầy
đủ: hiệu thuốc, chợ, tửu quán!”- cậu cười
“…”
Trước khi đi khỏi, Seung
Hyun lại nhìn ngó xung quanh. Cậu thấy 1 bệ để chuông đồng. Trên chuông khắc những
bài thơ, câu kinh kệ khuyên con người tìm đến sự bình yên. Biết no đủ, đừng đòi
hỏi. Cậu tò mò, trong lòng dâng lên ý muốn nghe tiếng chuông. Rất nhẹ nhàng, cậu
xoay cột gỗ thẳng ra hồng tâm, rồi thả nhẹ tay. Tiếng chuông trầm rền nhẹ. Cậu
cố gắng để chuông kêu bé nhất có thể, vì vốn chỉ có nhà chùa mới được rung
chuông. Vậy nên khi nhìn chiếc chuông đồng rung lên, tiếng trầm kéo dài mãi, cậu
chạm tay vào chuông,cảm nhận sóng âm trong tay mình đang chuyển động.
“Cảm giác rất thích đúng
không?”- một vị sư già đi ngang qua cười với cậu
Seung Hyun xấu hổ gật đầu,
bị phát hiện rồi.
“Tiếng chuông chùa luôn
khiến người ta thấy bình an, thanh thản! Nó khiến quỷ nghe xong phải sợ hãi bỏ
chạy! Nhưng đáng ra cháu không nên đánh chuông!”
“Tại sao ạ?”- cậu bước xuống
sân, đi đến chỗ vị sư đang quét lá rụng
“Vào ngày Tết đầu năm,
người ta đến đánh chuông để cầu mong điều lành! Còn ngày thường, cháu không phải
sư mà đánh chuông thì sẽ gặp rắc rối đấy!”
“Vậy phải làm thế nào…” –
cậu bỗng thấy chột dạ. Nếu vì chuyện này mà để ảnh hưởng đến Ji Yong thì… Nhất
là khi cậu và anh còn đang bị Young Bae truy tìm nữa.
“Ra ngoài thắp nén hương,
cầu mong yên ổn là được! Tí nữa ta đánh chuông, cũng cầu mong bình an cho
cháu!”
Seung Hyun cảm ơn vị sư.
Khi cậu vừa khấn xong, thì Ji Yong cũng đi đến, trên tay là một hộp trà.
“Tôi vừa mua được trà
thơm của chùa xong! Họ cứ nói không bán, nhưng dù sao cũng để lại được tiền rồi!
Cậu vừa khấn gì thế?”
“Không nói được!”- cậu nắm
tay anh, cùng xuống núi.
Điều mà cậu mong muốn, nhất
định phải thành sự thật, rằng cậu và Ji Yong sẽ yên ổn bên nhau.
***
Khi đến một học viện ở
trường, Seung Hyun chỉ nhìn qua đã thấy: học sinh ở đây đứa nào đứa nấy nhìn ù
lì ù lần. Trông đã chẳng có dáng dấp thông mình gì cả. Vào quan trường, một là
bị tha hóa trở nên tham nhũng. Hai là chẳng có khả năng tự bảo vệ mình, cũng chẳng
thăng tiến được. Nhưng Ji Yong – với bản tính thầy giáo – hoàn toàn tin tưởng
những học sinh này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng sẽ như mầm non phát triển. Chỉ cần
tìm ra ai có khả năng là được.
Thế nên cậu ngồi rung đùi
uống trà, còn Ji Yong thì đi xem các học sinh học tập, đối đáp câu hỏi ra sao.
Đáng ra chuyến đi đã rất
yên bình. Nhưng đến tối hôm đó, trong hoàng cung lại xảy ra chuyện. Toàn bộ
cung nữ thái giám đều phải giữ kín bí mật, nếu ai để lộ tin tức sẽ chết ngay lập
tức.
Do đó, Seung Hyun và Ji
Yong cũng không hay biết gì. Hoàng thượng lên triều cũng không có thái độ gì
khác lạ.
Nhưng chỉ 3 ngày sau,
Seung Hyun và Ji Yong bị tấn công.
Khi đó, vừa qua sinh nhật
của cậu, hai người vừa đi thuyền đến địa điểm mới. Cả con sông vắng tanh, lái
đò đẩy thuyền trôi chầm chậm, Seung Hyun cứ như vậy nằm trong tay anh suốt cả
chuyến đi.
Trời bắt đầu có tuyết.
Sáng sớm, sau khi trải qua một đêm cuồng nhiệt, Seung Hyun bỗng dậy sớm. Cậu
kéo anh ra ngoài, vừa đi vừa ngắm tuyết. Những bông tuyết bay bay trong gió.
“Giống như những cánh hoa
anh đào vậy!”- cậu ngẩng lên nhìn bầu trời
“Giống cơn mưa hoa anh
đào ngày đó!”- anh nói nhỏ
Khi mà anh ngắm cậu bé 12
tuổi, đôi mắt buồn luôn trễ xuống, đang ngẩn ngơ nhìn vườn hoa anh đào nhà anh
trong gió. Khi đó, từ thích thú với cậu, chuyển sang một dạng tình cảm khác. Muốn
trân trọng cậu hơn.
Nhưng hình như có thứ gì
đó đang lao đến? Anh lập tức vòng tay ôm lấy cậu, ngay trước mặt 2 người là một
người áo đen
“Nhị hoàng tử!”- anh ta
cúi đầu thi lễ -“Thần mang lệnh bài của Hoàng thượng đến, Người lệnh cho ngài hồi
cung!”
Ji Yong và Seung Hyun giật
mình, lệnh bài trên tay anh ta đúng là thật, nhưng tại sao lại biết cậu ở đây?
Sao lại muốn cậu về?
“Phụ hoàng vốn không quan
tâm ta mà? Sao lại lệnh cho ta về?”
“Tối hôm qua Tam hoàng tử
và Thái tử thi cưỡi ngựa đánh cầu! Trong cuộc đua Tam hoàng tử bị ngã ngựa gãy
chân! Giờ mọi người đang cho rằng Thái Tử cố tình ám hại Tam hoàng tử!”
Seung Hyun và Ji Yong
nhìn nhau
“Nhưng Phụ hoàng lại cho
rằng Tam đệ cố tình ngã?”
Thị vệ kia gật đầu. Hai đứa
con có khả năng lên kế vị, giờ thì đang cố tình hại nhau, thậm chí tự tổn hại bản
thân để vu khống huynh đệ mình. Hoàng thượng có lẽ sẽ không truyền ngôi cho cậu,
nhưng đang tức giận với 2 người kia nên tìm cậu về. Cố tình cảnh tỉnh bọn họ:
Không chỉ có 2 đứa mới có khả năng kế vị.
Chỉ vì thế mà bắt cậu về
thì… Anh khó chịu nhìn thị vệ, quay đầu tìm vệ sỹ. Còn cậu thì đăm chiêu: khó
khăn này là do mình đánh chuông mà ra đúng không?
aaaaaa bữa h lo đào mộ truyện kia nên ko biết có chap mới :(((( onl đt thật khổ qá đi :(((( kamsamitaaaas
ReplyDeleteÒa...mình vừa đi du lịch về, giờ mới rep được. Hehehe đọc được là được, sớm muộn gì có sao :D
DeleteĐánh chuông lung tung ...
ReplyDeletetại bản tính trẻ con mà :v
Delete