One shot - Blowing with the wind


Blowing with the wind

Ji Yong theo thói quen ra cầu thang hút thuốc, cứ buổi sáng và tầm 3h chiều, anh sẽ tự cho mình nghỉ ngơi khoảng 5 phút, ra cầu thang phía sau công ty hút thuốc lá. Có như thế mới tỉnh táo đến hết giờ làm được. Seoul đã lạnh lại còn mưa, không phải mưa rào, mà là kiểu mưa phùn nặng hạt. Từng làn khói anh khẽ thở ra dần tan biến vào không gian trước mắt. Phía bên dưới, dòng người đi qua vội vã dưới những tán dù, mau chóng trở về nhà tránh cái lạnh. Phía đối diện, một cậu học sinh đang thở vào 2 tay, xoa xoa bàn tay cho ấm lên. Rồi một nam sinh khác đi đến cho cậu đi nhờ dù. Cả 2 cứ thế ghé sát vào nhau, vừa đi vừa nói chuyện.
Anh bỗng nhớ đến, tay của Seung Hyun múp múp trắng tròn, trông như tay trẻ con. Khác với tay anh, vừa dài vừa gầy.
Không biết, hiện tại cậu đang ra sao?
***
Ji Yong thường không nói lời chia tay trước. Khi muốn chia tay ai đó, anh sẽ tỏ rõ thái độ với họ, để họ chán nản và buông tay trước.
Anh sẽ nhường câu chia tay đó cho họ. Để họ đá anh trước.
Với Seung Hyun cũng không ngoại lệ.
Họ quen nhau hồi cấp 3. Cậu học lớp 10, còn anh lớp 12. Seung Hyun không phải mối tình đầu của Ji Yong, nhưng cho đến giờ là cậu trai duy nhất anh yêu. Trước và sau cậu, anh chỉ toàn quen phụ nữ. Nói ra thì, người tấn công Seung Hyun trước là Ji Yong. Nếu không có anh, cậu cũng sẽ là một chàng trai bình thường khác, khá đào hoa, có thể sẽ quen với mấy hot girl trong trường. Nụ cười của cậu ấy tỏa nắng như thế cơ mà. Cả giọng nói đặc sệt tiếng địa phương Gwang Ju, rồi thì bàn tay múp múp vẫn hay xòe ra khi nhảy hip hop cho anh xem.

“Ở quê em là đội trưởng đó” – cậu tự hào kể với anh

“Ở đây em cũng có thể là đội trưởng” – hoàn toàn không phải nịnh nọt, mà là thực sự, cậu thực sự có tài năng.

Ji Yong đã nghĩ, hẹn hò với Seung Hyun thật tốt. Cậu dễ thương bất kỳ cô gái nào khác, mà lại không hề phiền phức như họ. Cũng không cần anh phải quan tâm chăm sóc đón đưa. Cả hai có thể vừa làm việc riêng của mình, vừa yêu nhau, mà chẳng lo đối phương giận dỗi.
Thế nên, đến khi Ji Yong quen người khác, cậu vẫn nghĩ rằng anh đang bận học.
***
Đó là lúc Ji Yong lên đại học, cậu lên lớp 11. Không phải là anh học xa nhà hay gì, nhưng môi trường mới, bạn bè mới, những mối quan hệ mới. Thu hút hơn nhiều cậu nhóc bé nhỏ.
Anh còn không nhớ nổi đã hẹn hò với ai ở đại học. Nhưng anh nhớ, cô ấy lớn tuổi hơn, là một đàn chị xinh đẹp, duyên dáng và thu hút. Khiến anh muốn có cảm giác chinh phục. Đàn ông mà, khi nhắn tin với người khác, với người mà mình phải suy diễn tâm tư của họ, để xem họ thích gì, có thể hẹn hò được không… thú vị hơn nhiều so với người chỉ nói: huynh đã quen với trường đại học chưa? Có phải đi mấy lễ kết nạp thành viên mới nhiều không? Khi nào thì mình gặp nhau? Hay là em cũng thử nộp đơn vào đó nhé?
Dạo này huynh bận lắm.
Đó là câu trả lời duy nhất Ji Yong dành cho cậu. Nhưng Seung Hyun ngốc hơn các cô gái trước đó anh từng hẹn hò. Cậu nghĩ là anh bận thật. Bởi cậu cũng bận học thêm, bận nhảy mà. Thế nên cậu cũng ít nhắn tin cho Ji Yong hơn, nhưng ngày nào cũng có một hai tin nhắn hỏi han quan tâm.
Lúc đầu anh còn thấy tội lỗi và nhắn tin lại. Nhưng sau đó, anh quyết định sẽ phớt lờ đi, để cậu tự hiểu ra và chia tay anh trước.
Cô gái đó, đến tên Ji Yong còn chẳng nhớ, chỉ nhớ rằng khi các bạn học khác thường tô son hồng hay trang điểm tự nhiên, thì cô ấy hay tô son đỏ đậm, rất nổi bật, mang đến hình ảnh mặt trời tỏa sáng. Seung Hyun giống như những cơn mưa, cậu thích mưa, và cũng nhẹ nhàng, mát lành như mưa vậy. Đáng ra anh nên trân trọng cậu hơn.
Nhưng trong tuổi xuân 20 đó, Ji Yong lại chạy theo cơn nắng nóng bỏng rát kia. Để khi quay đầu nhìn lại, cơn mưa mát lành có thể chữa trị cho mình đã tan biến.
Đó là lựa chọn của anh.  Vậy tại sao sau từng ấy năm, anh vẫn thấy đau thế này?

***
Thật ra, sau khi chia tay cậu, chính thức hẹn hò với cô ấy, Ji Yong lại cảm thấy mất mát. Anh nghĩ, liệu có phải mình đã quá vội vàng khi chia tay cậu không?
Anh đã nghĩ gì? Rằng cô ấy mới là người phù hợp với anh? Mẫu phụ nữ trưởng thành, độc lập, tự tin? Khác hẳn với thằng nhóc như cậu?
Nhưng khi hẹn hò với nhau, chỉ một thời gian ngắn sau là họ chia tay.
Có gì đó không đúng.
Có những lúc anh không biết phải giải quyết việc học hành và đam mê với bố mẹ thế nào, Seung Hyun luôn nói: huynh cứ nói thật đi, nếu bố mẹ không ủng hộ thì nhờ chị Dami, còn có em nữa mà?
Nhưng cô ấy lại nói: việc đó cậu cũng không giải quyết được là sao? Cậu phải trưởng thành lên.
Anh đâu có nhờ cô ấy giải quyết hộ? Anh chỉ muốn được nghe lại câu nói đó một lần nữa. Muốn được nghe có người sẽ ở bên mình dù có chuyện gì xảy ra.
Thỉnh thoảng, list nhạc của anh lại chạy đến bài hát anh và cậu từng cùng nghe. Blowing in the wind không phải là bài hát nổi tiếng lúc bấy giờ. Là bài hát Ji Yong cho cậu nghe để cậu học tiếng Anh. Ca từ đơn giản cùng chất giọng khàn khàn của Bob Dylan lúc đầu khiến Seung Hyun không mấy hứng thú. Nhưng rồi sau đó cậu lại thích, thỉnh thoảng lại nghêu ngao:

“The answer my friend is blowin' in the wind…The answer is blowin' in the wind”

“Hyunie à cái đĩa nhạc lần trước huynh đưa em để đâu rồi?”

“The answer my friend is blowin' in the wind…The answer is blowin' in the wind”- cậu cười với anh

“Có thích huynh không?”- Ji Yong nhìn cậu, nghiêm túc hỏi

“The answer my friend is blowin' in the wind…The answer is blowin' in the wind”- Seung Hyun vẫn cười khanh khách và hát lại câu điệp khúc đó.

Quãng thời gian vui vẻ cuối cùng trước khi anh vào đại học.

***
“Chúng ta có nên chia tay không?”

Anh nhập học vào tháng 3. Anh đã nói với cậu, rồi anh sẽ thường xuyên đến trường đón cậu. Như vậy cả 2 vẫn sẽ tiếp tục yêu nhau.
Nhưng chỉ đến trước sinh nhật cậu vài ngày, là họ đã chia tay.

“Sinh nhật em huynh có rảnh không?”

“Hôm đó huynh có việc ở trường rồi” - Ji Yong còn chả buồn nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn, cố tình làm cho cậu biết anh đã hết hứng thú rồi

"Chỉ một lúc thôi không được à?"- cậu buồn bã hỏi

"Anh đã nói là bận mà, để lúc khác nhé? Anh cúp máy đây..."

"Chúng ta chia tay đi"

Ji Yong khựng lại. Gió đông thổi quất vào mặt anh từng đợt lạnh căm. Câu nói anh đã chờ đợi từ lâu, đáng ra phải thấy nhẹ nhõm, vậy mà khi đó, Ji Yong lại thấy có gì đó vừa chua xót, vừa đau đớn xuất hiện. Giống như một giọt máu bầm, dần dần tụ lại đau nhức nhối trong bụng.

"Chúng ta có nên chia tay không?"

Đây không còn là câu hỏi nữa

"Nếu em muốn thế"

Ji Yong có thể nghe thấy tiếng nghẹn lại nơi cổ họng của cậu. Tại sao cậu lại kìm nén như thế? Tại sao không mắng mỏ anh chứ?
Seung Hyun không nói gì nữa, chỉ gác máy.

Sau đó, tôi chính thức hẹn hò với noona kia.

Đáng ra, cảm giác phải là nhẹ nhõm. Lúc đầu thì đúng là thoải mái thật. Vì không muốn mang cảm giác tội lỗi với cậu, tôi cố gắng đi chơi thật nhiều, làm hết tất cả bài tập. Thậm chí đi bar, đến các bữa tiệc ồn ào cũng thường xuyên hơn, dù rằng anh chẳng thích đến mấy chỗ gặp người lạ như thế lắm.

2 tuần sau khi chia tay, Seung Hyun gọi cho anh.
Lúc đó là vào 3h sáng. Anh đang ở quán bar nào đó. Khi nhìn thấy số cậu, Ji Yong đã ra phía sau quán để nghe.
Tuyết phủ trắng xoá xung quanh. Con hẻm nhỏ tối đen ướt đẫm, phía xa xa là cây cột đèn cũ không còn đủ sức chiếu sáng khắp con hẻm
Bên trong, quán bar vẫn xập xình nhạc. Ji Yong vừa nốc một đống rượu rồi nhảy nhót. Giờ mồ hôi khiến người anh thấm lạnh. Tiếng thở của Seung Hyun cho thấy cậu vẫn đang giữ máy, nhưng chẳng ai nói gì cả.
Dù là mắng anh cũng được, còn hơn là im lặng như thế.
Rốt cục, Seung Hyun gác máy, còn anh sững sờ nghe tiếng tít kéo dài phía bên kia.
Giống như cậu đã hoàn toàn cắt đứt với anh vậy.
Sau đó, một tin nhắn được gửi đến
- Em biết anh đã có người mới, cũng chẳng thể níu kéo được anh, nên em sẽ quên hết mọi chuyện.

Anh ngồi sụp xuống đất, tay nắm chặt điện thoại.
Thế là hết.

***

Trong số những lần chia tay, có lẽ chia tay với cậu là nhanh nhất. Không cãi nhau, không làm phiền, không khóc lóc, không tức giận. Nhưng cho đến giờ Ji Yong vẫn không thể quên được. Rõ ràng là anh muốn chia tay, nhưng tại sao lại đau đớn như thế?
Sau khi chia tay cậu, Ji Yong đã cố gắng quên đi tất cả. Vứt hết những món quà cậu tặng, những bức ảnh chung của 2 người, cả đôi giày đôi cùng mua với nhau. Chỉ riêng tin nhắn đó, anh vẫn giữ lại.
Cậu từng nói, tạng người họ giống nhau, cỡ chân cũng y hệt. Sau này lên đại học ở cùng một nhà, sẽ đỡ phải mua nhiều quần áo.
Seung Hyun cũng từng nói, cậu thích nuôi mèo, thế nên anh hãy quên con Gaho đi mà chọn mèo cùng cậu.
Mọi thứ, mọi thứ về cậu Ji Yong vẫn nhớ rõ.

Một năm sau đó, sau khi hẹn hò với một vài cô gái khác nhau mà chẳng đỡ hơn. Anh đi lang thang trên đường, tìm về trường cũ với hy vọng có thể thấy cậu. Nhưng anh đã chẳng thấy cậu đâu. Rốt cục, anh cứ quanh quẩn ở tiệm tạp hoá ở gần nhà cậu. Đúng là sau đó Seung Hyun đã xuất hiện.

Cậu cao hơn, có chút mập, mặt vui vẻ đi vào chọn đồ ăn. Thậm chí còn không để ý đến xung quanh, chỉ nhăm nhe nhìn mấy gói snack. Khi anh tiến đến gần, cậu bất chợt ngẩng lên rồi khựng lại. Ji Yong e dè đứng bên cạnh

"Em... vẫn ổn chứ?"

Khi bạn gặp lại người yêu cũ sau 1 năm, sau khi làm họ tổn thương, thì hỏi như thế có quá điên không?

"Ổn"- cậu gật đầu với anh rồi quay đi.

Giấc mơ xưa cũ, khi cậu còn cười nói với anh rằng họ sẽ sống cùng với nhau... giống như bị gió cuốn đi.
Ji Yong đi theo cậu ra đến cửa tiệm, thì thấy một cậu bạn khác đã đang căng ô che mưa cho cậu, rồi cả 2 tíu tít đi về.
Hình bóng cậu khi đó, giống như tan vào cơn mưa, khiến anh không thể nào nắm lấy được.

"Em...sống tốt chứ?"- anh gửi tin nhắn cho cậu

Seung Hyun đọc xong cũng chẳng trả lời, tên này lại lên cơn gì đây? 
Rõ ràng đã nói, chuyện cũ hãy quên đi, hãy sống tiếp tốt nhé. Nhưng rồi một lúc nào đó, hắn lại nhắn tin cho cậu như thế này.

Ji Yong gục mặt xuống bàn trà, trời mưa tầm tã bên ngoài, tivi phát ra âm thanh lạo xạo gì đó. Anh hối hận, hối hận vì đã chia tay cậu. Nhưng phải làm sao để tìm lại đây?
Chỉ có thể thỉnh thoảng, thỉnh thoảng nghe những bài hát xưa cậu thích mà thôi.

Khi Seung Hyun mở cửa ra, con mèo béo chạy ra đón cậu, cọ cọ vào chân Seung Hyun. Cậu kéo vali đi vào nhà. Ji Yong đang gục ở phòng khách. Cậu vừa cáu vừa cảm thấy bất lực. Kéo vali vào phòng ngủ cất đồ, rồi đi ra kéo anh lên giường ngủ.
Sau khi hất Ji Yong xuống giường, cậu xoay người định đi tắm, nhưng Ji Yong đã lờ mờ tỉnh lại, ôm chầm lấy cậu

"Anh sai rồi...anh sai rồi mà... chúng ta làm lại từ đầu đi... Anh xin lỗi mà..."

Cậu bực mình tính hất anh ra, nhưng thấy Ji Yong đang khóc thật, cậu không đành lòng lại phải xoa đầu anh

"Rồi rồi, làm lại từ đầu là được"

Cái tên điên này, cậu vừa gỡ Ji Yong ra vừa nghĩ, chuyện anh khóc lóc ôm cậu dưới mưa đòi quay lại đã từ 7 8 năm trước rồi, nhưng cứ khi nào trời mưa mà ở nhà một mình là hắn lại say, lại "diễn" lại trò này là sao???

Khi Ji Yong mở mắt ra, trời vẫn âm u, mưa đã nhỏ hơn trước, nhưng bầu trời ảm đạm khiến anh chẳng vui hơn nổi. Trên cái bàn để cạnh giường, cái đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi, anh đập nó một cái, tính ngủ tiếp thì nhận ra: bên bàn có một viên đá kì lạ anh chưa thấy bao giờ: viên đó thô to, với phần đáy là lớp vỏ bằng sỏi cứng, nhưng phần đá lại trong xuống, màu xanh dương như biển. Ji Yong quay sang bên cạnh thấy cậu đang há mồm ngủ.

"Em về từ bao giờ thế???"- anh ôm ghì lấy cậu

"Nào..."- Seung Hyun nghiêng người tránh anh

"Đây là quà của anh? Quà của anh???"- Ji Yong lay cậu mạnh hơn

Seung Hyun mắt nhắm mắt mở nhìn viên đá trên tay anh

"Ừ, quà Châu Phi đó"

Ji Yong đặt viên đá lại bàn rồi ôm cậu, anh cọ cọ cằm lên mặt cậu

"Không cần quà đâu, chỉ cần em ít đi du lịch đi là được mà..."

"Vậy thì vứt nó đi"- cậu lạnh giọng nói 

"Thôi nào thôi nào..."- anh dỗ cậu nhóc chuyên cáu kỉnh buổi sáng sớm, nhưng Seung Hyun vẫn lẩm bẩm

"Anh mà còn làm em tỉnh giấc nữa, là em dùng viên đá đó đập anh á..."

Ji Yong lập tức ngậm miệng, dụi đầu vào cổ cậu. Phía bên kia, viên opal đang toả ra những ánh sáng pha lê lấp lánh, tiếp thêm năng lượng hạnh phúc cho họ.

Comments

  1. Ihihi ... Cái đoạn ở nhà 1 mình uống rượu diễn trò so deep siêu bất ngờ luôn.. Em cứ đang nghĩ có khi nào fic này BE :v cứ vậy mà chia tay :v
    Đoạn viên đá cập nhật siêu nhanh siêu ngọt :3
    Ôi thôi hôm nay dùng nhiều từ ''siêu quá ''

    ReplyDelete
    Replies
    1. ở công ty thấy mưa buồn ơi là buồn, tính viết se, xong về nhà ôm mèo, chuyển sang he =)))

      Delete
    2. Ôi biết ngay mà có mùi ;_; may có em Trắng kéo h.e về

      Delete
  2. em thấy có mấy chỗ bị lẫn lộn ngôi kể kìa Rima, lúc là "anh" ngôi 3 lúc lại là "tôi" ngôi 1

    ReplyDelete
    Replies
    1. t đã sửa rồi mà sao vẫn sót à =))))

      Delete
    2. Vâng sót nhiều lắm ấy :)) em cũng bị rối

      Delete
    3. để đọc lại rồi sửa lại :)))))))

      Delete
  3. em thích đoạn há mồm ngủ quá.. =)))) Mỡ chuyên ngủ há mồm nhỉ .

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Tại sao Jong Hoon lại là nam phụ ưa thích của mềnh =))

Falling Angel - 7

One shot - Sorry